Chiều Đông Nhìn Qua Cửa Sổ

Chiều Đông nắng xuống trên đồi
Không gian tĩnh lặng, đất trời bơ vơ
Thương ai tháng đợi năm chờ
Ba mươi năm lẻ mịt mờ phương xa
Ngậm ngùi mảnh đất quê cha
Đâu là nhân kiệt, đâu là địa linh
Xoay lưng chỉ thấy bóng mình
Người xưa cảnh cũ mấy nghìn dặm khơi
Buồn trông tuyết phủ chân đồi
Chợt nghe ray rức nỗi đời lưu vong!

       Bạch-Loan (16/02/06)